Sau khi quyết định bắt, xiềng xích trong tay Ôn Văn bắt đầu thu lại, anh ưng quái chú ý tới chân mình không biết từ khi nào đã quấn một sợi xích màu đen.
Nó gấp gáp muốn thoát khỏi sợi xích này nhưng lại phát hiện sợi xích rất chắc chắn, căn bản không thể giãy đứt.
"Nếu không phải mày biết bay, mày chỉ là một con dê đợi làm thịt mà thôi."
Mất đi năng lực phi hành, anh ưng quái không còn anh dũng và hung ác như bình thường nữa, dù sao thì nó cũng không phải sinh vật sinh sống trên đất bằng, chỉ vùng vẫy được vài phút đã bị Ôn Văn dễ dàng trấn áp.
Trong trạm thu nhận của Ôn Văn lại có thêm một con anh ưng quái cấp Tai Hại và thỏ yêu cấp Tai Họa.
Dựa theo lệ cũ, Ôn Văn phân biệt thử nghiệm năng lực của thỏ yêu và ưng quái.
Thỏ yêu thì không có gì đáng nói, thể chất nát bét, năng lực là có thể làm Ôn Văn có biểu cảm điềm đạm đáng yêu, kết hợp với khí chất tối tăm vốn có, cảm giác lệch tông cực kỳ rõ ràng.
Nhưng thực lực của anh ưng quái thì lại làm Ôn Văn bất ngờ, nó không có năng lực gì đặc biệt, chỉ là khi chuyển thành thể chất của nó, sau lưng Ôn Văn mọc ra một đôi cánh chim ưng!
Đôi cánh có chút kích động, không cần thích ứng thì Ôn Văn đã bay vút lên rồi.
Cậu có thể cảm nhận được sức lực mạnh mẽ của đôi cánh, nó có thể giúp anh bay trên không với tốc độ cực nhanh!
Nơi này không thể phát huy hết được, Ôn Văn chờ mười phút, xác nhận đã có thể tùy ý chuyển đổi trạng thái mới rời khỏi trạm.
Đây là lần đầu tiên Ôn Văn check năng lực ở thế giới bên ngoài, chỉ là không có cách nào, ai bảo năng lực này không thể phát huy ở trong trạm chứ.
Ôn Văn quỳ gối dưới đất, đôi cánh sau lưng quạt mạnh, làn gió mạnh mẽ hất tung bụi đất ở xung quanh giống như bão cát.
Bởi vì trái tim màu đen kia nên tố chất cơ thể Ôn Văn vẫn luôn tăng lên, kết hợp với thể chất kỳ lạ của anh ưng thì mạnh hơn trước rất nhiều.
Sau đó Ôn Văn dùng sức đạp một cái, cả người phóng vút lên cao, đôi cánh khổng lồ mở ra làm Ôn Văn giống như một con quái chim ưng thân người kỳ lạ.
Gió đập vào mặt mang tới cảm giác kích thích mới lạ.
"Thì ra, bay lượn là cảm giác như vậy."
Ôn Văn cảm thán một câu, tự mình bay lượn có cảm giác rất khác với khi dùng thể chất của quái vật khác.
Giống như cả người hoàn toàn tự do tự tại.
Đương nhiên, nếu không mặc quần áo thì sẽ càng thoải mái hơn nữa.
Ôn Văn dùng lực một chút, trực tiếp bay lên cao, trực tiếp xuyên thấu lên tầng mây!
Lơ lửng trên không trung nhìn cảnh sắc khác biệt trên mặt đất, cảm thán: "Bay quả nhiên nên mặc quần áo, bằng không sẽ rất lạnh..."
Bỗng nhiên tóc gáy Ôn Văn dựng lên, vội vàng lách sang bên cạnh né tránh, ngay sau đó một tia sét sáng ngời xẹt ngang qua người anh.
Dòng điện nhỏ lưu chuyển trên lông tóc và cánh chim của Ôn Văn, làm anh xù lông cả người lên.
"Dám đánh lén tao, lá gan không nhỏ!"
Vừa trải nghiệm được bay lượn, Ôn Văn đang trong giai đoạn khá hăng hái, hưng phấn, phát hiện có người tấn công mình thì nháy mắt nổi lên máu chiến.
Vì thế đôi cánh quạt một phát, giống như một con ưng khổng lồ bay về phía đó.
Bay lên, bay lên nữa thì Ôn Văn cảm thấy không đúng, khoảng cách đòn công kích kia có hơi xa.
Hơn nữa càng bay thì huy hiệu trên ngực lại càng nóng, giống như anh đang tới gần nguy hiểm vậy.
Ôn Văn dừng lại, hiện giờ nhiệt độ đã gần như lúc tiếp cận quái vật cấp Tai Nạn, với thực lực của Ôn Văn bây giờ thì tuyệt đối không thể tiếp cận.
"Mới vừa nãy không phát hiện nguy hiểm là vì khoảng cách đủ xa mà thôi, quái vật mạnh như vậy sao lại công kích mình ở khoảng cách xa như vậy chứ..."
Trong lúc đang suy nghĩ, khóe mắt Ôn Văn hơi nhếch lên một cái, mạch máu trên trán cũng không khỏi nảy lên.
"Cái lùm mía, thứ quái gì vậy?"
Chỉ thấy một cụm mây đen có đường kính hơn mười mét đang ở cách đó mấy trăm mét lượn lờ trôi về phía này.
Bên trong cụm mây đen đó lóe lên tia sét sáng ngời, thỉnh thoảng sẽ có tia sét văng ra ngoài, nó giống như một cụm sấm chớp di động vậy.
"Tia sét khi nãy chính là từ thứ này văng ra, căn bản không phải đặc biệt nhắm vào mình!"
Tiếp tục quan sát, Ôn Văn phát hiện trong cụm mây đen kia hình như có thứ gì đó đang ngọ nguậy, dài như một con rắn ẩn hiện trong cụm mây.
Thơ cỡ hai mét, độ dài... không biết bao nhiêu... có móng vuốt, không phải là rồng chứ?"
Ôn Văn vừa dứt lời thì đám mây bị xé mở, một cái đầu dị thú có cặp sừng hươu và chòm râu tua tủa thật dài từ trong đám mây chui ra, có chút tò mò nhìn Ôn Văn bay trên không.
"Tao %... ¥ #... là rồng thật á?"
Với tư cách là công dân khu Hoa Phủ, rồng ở trong lòng Ôn Văn chính là biểu tượng của điềm lành, anh chưa từng nghĩ tới có một ngày rồng lại biến thành quái vật xuất hiện ở trước mặt mình.
"Sau khi trở thành người siêu năng, ngay cả sinh vật này cũng có thể nhìn thấy, lựa chọn ban đầu quả nhiên chuẩn xác, chỉ khi trở thành người siêu năng thì con đường mới xa hơn, mình cũng có thể nhìn thấy một thế giới rộng lớn đồ sộ hơn."
Bên này Ôn Văn đang cảm thán, mà bên kia con rồng cũng nhìn Ôn Văn giống như nhìn một vật quý hiếm.
Trong núi Tề Linh này, bình thường mỗi khi nó xuất hiện, ngoại trừ mấy con đứng đầu một khu thì không có quái vật nào dám bay trên trời.
Hơn nữa thân người cánh ưng thì chính là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vì thế nó giẫm móng vuốt lên cụm mây, dùng một quỹ tích khá là quỷ dị nhanh chóng bay về phía Ôn Văn.
"Đừng có đuổi theo tao, tao chỉ đi ngang qua thôi."
Ôn Văn không quản thưởng thức biểu tượng nữa, vội đập cánh, vắt giò lên cổ mà chạy.
Lúc này Ôn Văn mới nhớ tới quyển nhật ký của nhân viên thu nhận đi trước.
'Gặp lang yêu, một kiếm chém chết, gặp nghiệt long, chiến đấu tám mươi mốt hiệp, đánh không lại, trốn đi...'
Sau đó quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt con rồng này phát sáng, bay giữa quầng mây tụ sấm sét, bất cứ thứ gì ngoài nó đều bị sét đánh.
Ôn Văn thậm chí nhìn thấy một con vượn lông dài đang phơi nắng thực tiếp bị tia sét đánh trúng, biến thành một con khỉ đầu chó lông quăn...
"Nó, chính là nghiệt long đi..."
Trong núi Tề Linh lại thật sự có rồng!
Mà nhân viên thu nhận ngàn năm trước chỉ nhờ vào kiếm thuật và mấy thứ cự thú tầm thường thời hồng hoang đấu với nó tám mươi mốt hiệp...
"Hình vẽ người diêm vặn vẹo ở phía sau quyển nhật ký không phải là kiếm pháp thật chứ? Sau khi trở về phải luyện một chút mới được!"
Con nghiệt long này không có cánh nhưng tốc độ bay lại rất nhanh, thỉnh thoảng còn bắn ra tia sét, chỉ truy đuổi hơn mười giây đã làm Ôn Văn mệt mỏi.
Mắt thấy nếu còn tiếp tục thì tuyệt đối sẽ trốn không thoát, Ôn Văn liền trực tiếp lao xuống một cái ao nhỏ rộng hơn hai mươi mét, sau đó tiến vào trong trạm thu nhận.
Rất hiếm khi Ôn Văn tiến vào trạm thu nhận ở trước mặt sinh vật có trí khôn, chỉ cần một chút không cẩn thận sẽ dẫn tới trạm thu nhận bại lộ, vì thế anh vẫn luôn cẩn thận.
Nghiệt long nhìn thấy Ôn Văn biến mất trong hồ nước thì gầm lên một tiếng, nước và bùn trong ao văng lên trời, nhưng Ôn Văn thì không thấy bóng dáng.
"Gào!"
Nghiệt long phẫn nộ gầm lên, móng vuốt vươn vào trong ao nước túm lấy một con cá nheo dài năm sáu mét, trực tiếp nhét vào miệng, sau đó chậm rì rì bay mất.
Thân là một trong số hỗn thế ma vương trong dãy núi Tề Linh này, nó mới không có hứng thú đuổi cùng diệt tận Ôn Văn.
Chỉ là căn cứ theo nguyên tắc kẻ gian không có chuyện ra đi tay trắng, một khi đã vận động thì nhất định phải có thứ gì đó để ăn.
Ôn Văn trốn chui trốn nhủi trong trạm thu nhận một tiếng đồng hồ mới từ trong ao nước chui ra, nhìn tình cảnh hỗn loạn của nơi này mà thở dài một hơi.
Sau đó, anh vừa nhặt cá chết khắp nơi vừa cảm thán: "Khó trách vị tiền bối kia gọi nó là nghiệt long, đúng là thứ chết tiệt mà."
"Chỉ là, nếu mình có được thể chất của nó.... he he he."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo